Phương Tiểu Tranh rón rén rời khỏi giường và thu dọn đồ cho mình xong, cuối cùng đặt đơn ly hôn đã ký ở trên bậc cửa.
Sau đó cô mở cửa và kéo vali ra ngoài.
Tiếng "cạch" phát ra khi đóng cửa đã đánh thức người đàn ông trên giường.
Dịch Tiêu mệt mỏi tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra. Anh ta cảm giác trong lòng trống trải, theo quán tính đưa tay qua sờ sờ. Trên giường trống không, chỉ còn sót lại chút hơi ấm.
Anh ta chợt giật mình, lật đật ngồi dậy tìm khắp nơi nhưng cũng không thấy bóng dáng của Phương Tiểu Tranh đâu.
Từng cảnh tượng triền miên tối hôm qua lại xuất hiện ở trong đầu a. Cũng bởi vì muốn giữ cô lại nên anh ta mới không làm theo trình tự, cứ cướp đoạt hết lần này tới lần khác, chỉ sợ đã sớm làm tổn thương cô.
Thoáng nghe thấy tiếng xe bên ngoài, Dịch Tiêu giật mình tỉnh táo lại. Anh ta lập tức cầm quần áo mặc qua loa rồi chạy ra tới cửa.
Nhưng bên ngoài làm gì còn có bóng dáng của Phương Tiểu Tranh?