Mấy người bọn họ cùng đi đến biệt thự ven hồ, Tiêu Vũ Thiên có vô số điều muốn cảm thán, dường như nơi này không có gì thay đổi cả, vẫn là dáng vẻ của sáu bảy năm trước đây, nhưng điều đã thay đổi là tâm tình của người ngắm cảnh.
Nguyên Bảo đến nhà mới, ngạc nhiên nhìn căn phòng lớn xinh đẹp nên hỏi ba mình: "Ba ơi, sau này nơi đây sẽ là nhà của Nguyên Bảo sao?"
"Ừ, đúng vậy."
"Nguyên Bảo có thể ở nơi này mãi mãi sao?"
"Dĩ nhiên."
"Quá tốt rồi, Nguyên Bảo thích nơi này, Nguyên Bảo có nhà của mình, còn có ba mẹ và bà ngoại, rốt cuộc Nguyên Bảo cũng có thể làm một đứa bé hạnh phúc nhất rồi."
Nguyên Bảo vui vẻ chạy tới chạy lui ở trong phòng, cậu bé không cần phải đi hâm mộ những đứa trẻ con khác nữa rồi, từ giờ trở đi bé cũng có nhà, có thể ở cùng với ba mẹ rồi.