Tiêu Vũ Thiên vẫn luôn cố gắng kiềm chế tâm trạng, nhưng đến giờ phút này, nước mắt rơi xuống như nước biển tràn đê, không thể kiềm chế được nữa.
Nghĩ tới cái chết thê thảm của em trai, cô đau lòng, buồn bã vô cùng.
Nghĩ tới sự thâm độc của Ninh Hân, cô căm hận, ghê tởm hết sức.
Nghĩ tới mình đã hiểu lầm người đàn ông từng yêu mình nhất chỉ vì âm mưu của con ả ti tiện kia, cô đau đớn đến độ không thể hình dung nổi.
Sáu năm, cô đã hận Mã Hạo Đông sáu năm, dùng những năm tháng đẹp nhất để hận người này.
Bây giờ nghĩ lại, cô chỉ có thể thở dài. Ôi, thời gian họ bỏ lỡ nhau thật sự quá nhiều.
Cảnh Hi dẫn Sở Thiên đi xử lý. Mã Hạo Đông nắm tay Tiêu Vũ Thiên, đặt trên ngực mình rồi nói: "Thiên Thiên, em đã biết sự oan ức anh phải chịu trong từng ấy năm chưa? Giờ em có thể tin tưởng anh chưa?"