Quan Hạo trông thấy cô đang cố gắng sức kềm chế thì thấy vô cùng đau lòng. Anh ta an ủi: "Không sao chứ, Vũ Thiên? Cậu ta đi rồi."
Tiêu Vũ Thiên đứng dậy, nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói: "Tối nay cảm ơn anh, Quan Hạo. Còn liên lụy đến anh, khiến anh bị đánh."
"Không sao, em không sao là tốt rồi."
Quan Hạo lắc đầu, đôi mắt thâm thúy lặng lẽ nhìn ánh mắt trong suốt của cô, nói tiếp: "Vũ Thiên, cậu ta quá lớn lối rồi! Em báo cảnh sát đi, để họ trừng trị cậu ta, cho cậu ta bài học."
Cho dù có hận Mã Hạo Đông đến thế nào đi nữa, Tiêu Vũ Thiên cũng chưa từng nghĩ tới việc đưa anh ta vào đồn cảnh sát.
Huống chi, bây giờ Mã Hạo Đông đã là hotboy nổi như cồn. Một khi dính tới scandal, chắc chắn sự nghiệp sẽ rơi xuống vực sâu.
Cô vẫn chưa ác độc đến mức đẩy người ta vào chỗ chết.
Nhưng cô hi vọng có thể chung sống hòa bình cùng Mã Hạo Đông, tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng.