Tiêu Vũ Thiên nói xong thì quay lại phòng của mình. Cô đá cửa phòng, sắp xếp xong thùng đồ dùng của mình rồi đẩy ra khỏi cửa.
"Thiên Thiên…"
Tiêu Quốc Hoa chờ cô đi ra, vốn dĩ đang định giải thích, cứu vãn mối quan hệ một chút, có điều Tiêu Vũ Thiên hoàn toàn không để ý đến ông ta.
Nhìn thấy con gái đi xuống lầu, Tiêu Quốc Hoa có hơi hoảng hốt muốn đuổi theo, nhưng Tiêu Lan lại kéo ông ta lại: "Anh, anh đừng phí công nói nữa, con nhỏ đó không chịu nghe anh giải thích đâu."
Đi ra khỏi nhà họ Tiêu, Tiêu Vũ Thiên bỗng phát hiện mình đã không còn nhà để về nữa rồi.
Cô không biết mình nên đi đâu. Mất công việc, đột nhiên lại bị thân thế của mình đả kích, bây giờ lại đụng phải chuyện bê bối của ba và cô mình. Từng chuyện, từng chuyện một, đều khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Lúc này, cô nhớ đến em trai, bèn lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Vũ Triệt.
Sau khi điện thoại được nối, âm thanh của Tiểu Triệt vang đến: "Alo, chị à!"
"Tiểu Triệt…"