Tiêu Vũ Thiên cầm một chiếc khăn lông khoác lên vai, men theo bãi cát sóng vai cùng đi với Mã Hạo Đông. Vừa quẹo khỏi góc, Mã Hạo Đông đã nhân lúc cô không để ý, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
"Anh làm gì thế?" Tiêu Vũ Thiên theo bản năng muốn rút tay mình ra, nhưng Mã Hạo Đông không buông.
"Anh dắt em đi!"
Mã Hạo Đông chỉ sóng biển vỗ tới rồi bảo: "Nếu anh không nắm tay em, lỡ em bị sóng cuốn đi thì phải làm sao?"
"Tôi biết bơi!"
"Người đuối nước đều biết bơi, em xem khi nãy Nhiếp Tranh Lan nguy hiểm biết bao, cô ấy cũng biết bơi đúng không?"
Được rồi, không ngờ ví dụ anh ta đưa ra lại khiến cô không cãi lại được. Vung tay mấy lần cũng không được, cô cũng đành mặc kệ anh ta.
Hai người nắm tay cùng dạo bước trên bờ cát mềm mại. Gió biển mơn trớn lên mặt, cảm giác lãng mạn xộc thẳng vào cánh cửa trái tim.