Sáng sớm, Tiêu Vũ Thiên bị tiếng chim hót lảnh lót làm giật mình tỉnh giấc. Cô mở mắt ra và cảm giác mình vẫn còn nằm ở trong lòng của ai đó.
Sau khi tỉnh táo lại, nhớ tới những điên cuồng vào tối hôm trước, Tiêu Vũ Thiên không nhịn được mà thở dài. Tiêu rồi, tiêu rồi, ba điều giao hẹn đã nói trước đó đâu?
Sao bọn họ lại tự nhiên dây dưa như thế chứ?
Hơn nữa tối hôm qua, trong lòng mình còn thấy rất xúc động và biết ơn anh ta, không hề bài xích chuyện anh ta tới gần, thậm chí còn cảm thấy sung sướng và thỏa mãn.
Thôi đi, coi như tối hôm qua là cảm ơn anh ta vậy!
Tiêu Vũ Thiên vội vàng tránh khỏi ngực Mã Hạo Đông. Cô đang chuẩn bị đứng lên nhưng anh ta lại cảm giác được, mắt còn chưa mở đã giơ cánh tay ấn cô trở lại trong lòng mình.
"Em đừng đi, ngủ thêm một lát nữa đã."
Mã Hạo Đông xem cô như gối ôm, cứ thế ôm một cách rất thoải mái, rất hưởng thụ.