Mã Hạo Đông bị cô trách móc nhưng cũng không tức giận, giơ tay kéo ghế ra ngồi xuống trước mặt cô rồi nói: "Đâu thể trách tôi được, vóc dáng của em đẹp như thế, gương mặt cũng rất xinh đẹp, em cứ đi qua đi lại trước mặt làm tôi nghĩ đến em lúc không mặc gì cả, thật sự không thể nào tập trung vào bài giảng được."
Tiêu Vũ Thiên nghe anh ta nói xong, không nhịn được mà xù lông lên: "Anh là đồ lưu manh!"
Mã Hạo Đông thình lình tóm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: "Câu cuối cùng mà em nói lúc nãy có còn được tính không?"
"Câu nói nào?"
"Em nói không bằng về nhà đi ngủ ấy, bao giờ thì em về nhà theo tôi?"
"…" Được rồi, hóa ra anh ta lên giảng đường ngồi cũng chỉ nghe được hai chữ "đi ngủ" đấy thôi.
Xem ra điều anh ta nghĩ đến không phải là đi ngủ một mình, mà là vẫn luôn nghĩ xem làm cách nào để ngủ với cô nhỉ?