"Tôi có video lần đầu chúng ta lên giường, em có muốn xem thử không?"
"Cái gì?"
Tiêu Vũ Thiên hoàn toàn không biết anh ta đã quay cái này từ khi nào.
Mã Hạo Đông mở điện thoại tìm video, ngay sau đó là tiếng kêu mập mờ của phụ nữ phát ra. Tiêu Vũ Thiên nhận ra đó là tiếng của chính mình thì lập tức hốt hoảng, vội xông tới cướp điện thoại của anh ta.
Mã Hạo Đông giơ điện thoại lên cao. Hai người đang tranh nhau cái điện thoại thì Tiêu Vũ Thiên đột nhiên mất thăng bằng ngã lên giường, còn bị anh ta ngã đè lên.
Hai người không động đậy, chỉ yên lặng nhìn nhau. Thời gian như dừng lại tại khoảnh khắc đó.
Tiếng kêu của Tiêu Vũ Thiên trong điện thoại ngày càng dồn dập, khiến ai nghe được cũng phải thấy xấu hổ. Tiêu Vũ Thiên vừa hoàn hồn liền mắng anh ta: "Lưu manh!"
Mã Hạo Đông cười gian trá: "Sao em có thể vong ân phụ nghĩa như vậy chứ? Tôi đã cứu em mấy lần rồi đấy, vậy mà em còn mắng tôi là lưu manh?"
"Chẳng lẽ tôi nói sai sao?"