Tiêu Vũ Thiên hiểu hoàn cảnh của mình là gì. Cô vừa thua hoàn toàn trong chuyện tình cảm với Lý Mộ Hào, vết thương chồng chất vết thương, thật sự không muốn nảy sinh quan hệ hoặc vướng mắc tình cảm với bất kỳ ai.
Người đàn ông trước mắt quá trẻ, xem ra nhỏ hơn cô, dáng vẻ lại bất cần đời, cơ bản không phải là người cùng thế giới, giữa họ hoàn toàn không nên có gì nữa.
"Vậy à?"
Mã Hạo Đông chỉ hỏi lại một câu rồi giẫm chân ga, "vèo", chiếc xe lao đi.
Tuổi trẻ, cuồng vọng, không chịu ràng buộc biểu hiện ra rất rõ trên người Mã Hạo Đông. Tiêu Vũ Thiên ngồi trên chiếc xe đang phóng như bay, cảm thấy mình sắp bị quăng ra ngoài.
Đợi đến khi đến nơi, cô vẫn đang trong trạng thái hoảng hồn, dạ dày vẫn còn cồn cào như muốn trào ngược hết ra ngoài, thở dốc từng cơn.