Ngay lúc Lý Đại Thành ôm lấy cô định cưỡng hôn, Tiêu Vũ Thiên theo bản năng đẩy gã ra.
Có lẽ là vì cô đã trúng thuốc, cho nên sức lực đã yếu đi vài phần so với bình thường, huống chi dưới sự chi phối của dược tính, cô còn có cảm giác không thể từ chối được.
"Người đẹp, đừng lạnh lùng với anh nữa, em không biết hồn của anh đã bị em câu mất từ lâu rồi, muốn em đã lâu. Vậy mà hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, dù thế nào anh cũng phải tiếp đón em thật nồng nhiệt, em nói có đúng hay không?"
Bộ mặt đáng ghét của Lý Đại Thành sán lại gần, Tiêu Vũ Thiên nghiêng đầu, một tia lý trí cuối cùng thôi thúc cô hành động để tự vệ, cô cầm bình rượu trên bàn lên, bất ngờ đập vào đầu Lý Đại Thành.
Lý Đại Thành "A" một tiếng rồi buông cô ra, ôm phần sau gáy, máu tươi từ kẽ ngón tay chảy xuống.
Nhân lúc gã vẫn còn đang hoảng loạn, Tiêu Vũ Thiên vội vàng đứng dậy, tông cửa chạy ra ngoài.