"Vậy còn được!" Hoắc Tam Nghiên thấy hắn ta thật lòng hối cải thì cũng muốn cho hắn ta thêm thời gian, tiếp tục quan sát những hành động sau này của hắn ta.
Ninh Lạc Tiêu ra ngoài, thấy mấy người họ đều đang đứng ở đây bèn hỏi: "Mọi người đều ổn chứ?"
"Rất tốt, mình vừa xem phiếu khám. Tiêu Tiêu, không ngờ mình lại là sinh đôi." Hoắc Tam Nghiên vui mừng chia sẻ tin tốt cho cô.
"Thật sao? Vậy tốt quá rồi! Diệp Tầm, Tam Nghiên, hai người thật có phúc!"
"Vận may của cô cũng không kém mà! Không những có đứa bé, còn lôi được cha đứa nhỏ về!" Hoắc Tam Nghiên cười, dùng ánh mắt ra hiệu với Bạch Ngạn Xuyên.
Bạch Ngạn Xuyên nhìn về phía Ninh Lạc Tiêu, Ninh Lạc Tiêu cũng nhìn anh rất bình thản. Hai người không hề có biểu hiện kích động như mấy người Diệp Tầm, dẫu sao quan hệ giữa hai người họ vẫn rất lạnh nhạt.
"Tiêu Tiêu, phiếu khám của em ở chỗ anh." Bạch Ngạn Xuyên nói.