Vì lời nói này mà Diệp Tầm cảm động sâu sắc, được Hoắc Tam Nghiên yêu như vậy thực sự là may mắn mà anh ta phải tu ba đời mới có được.
Xem ra, sau này anh ta chỉ có thể dùng hết sức lực trong quãng đời còn lại của mình để yêu thương người phụ nữ này.
"Cảm ơn em, Nghiên Nghiên."
Hai người nhìn nhau đầy thắm thiết và chân tình, ánh nhìn như tiến thẳng vào trong lòng người kia.
Cuối cùng thì sau cơn mưa, trời lại sáng.
Là Hoắc Tam Nghiên, Cảnh Hi và Hoắc Vân Thâm đã khiến Diệp Tầm hiểu rằng, khiếm khuyết của cơ thể không hề đáng sợ, chỉ cần anh ta và Hoắc Tam Nghiên có thể bảo vệ tốt phần tình cảm này thì đã là ngày nắng đẹp nhất.
Sau khi mặc quần áo xong, Hoắc Tam Nghiên hắt hơi một cái khiến Diệp Tầm sợ. Anh ta chỉ lo cô đang mang thai, lỡ bị cảm thì phải làm sao.