Diệp Tầm vừa đứng vững thì Hoắc Vân Thâm lại nắm chặt cổ áo anh ta, cảnh cáo: "Tôi nói cho cậu biết, Diệp Tầm!"
"Tàn tật, bị liệt... tất cả đều không đáng sợ. Cái đáng sợ nhất là bản thân cậu mất đi dũng khí đối mặt với cuộc sống!"
"Sự tàn nhẫn của chiến tranh, cậu phải hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác! Người hi sinh vì chiến tranh rất nhiều, người bị mất hai tay hai chân vì bom thì đâu đâu cũng có. Cậu còn may mắn hơn họ gấp bội phần!"
"Cậu chỉ mất có một cánh tay mà thôi, nhưng sao cậu không nghĩ, cậu may mắn là vẫn còn một cánh tay khỏe mạnh khác. Cậu vẫn còn hai chân hoàn chỉnh cơ mà?"
"Cậu nên biết, tôi đã từng bị liệt suốt năm năm, năm năm đó tôi đã sống như thế nào?"
"Tôi không thể đi, chẳng khác nào là đã mất đi đôi chân! Cuộc sống đẩy tôi vào địa ngục nhưng tình yêu lại giúp tôi đứng lên một lần nữa."