Diệp Tầm thấy cô đi ngang qua xe của mình thì lại kêu lên: "Vì sao cô không lái xe đi?"
"Xe của tôi... bị hỏng rồi... lát nữa tôi lấy sau!"
Cô chỉ muốn tìm cái cớ để đến nữa thôi.
Diệp Tầm không nói gì nữa, chỉ trơ mắt nhìn cô kéo hành lý dần dần đi xa, cuối cùng khuất bóng trước cánh cổng của biệt thự Diệp.
Thời khắc không nhìn thấy cô nữa, trái tim anh ta cũng bị lấy đi mất rồi.
Anh ta hận chính bản thân mình, hận đến mức đấm mạnh tay lên tường.
Sau khi Hoắc Tam Nghiên rời đi chưa được năm phút thì trời bắt đầu đổ mưa, từng hạt mưa càng lúc càng lớn và rơi nhanh.
Tiếng sấm cũng bắt đầu vang lên, trời mưa càng lúc càng lớn hơn.
Diệp Tầm nhớ trước đây, mỗi lần có sấm sét Hoắc Tam Nghiên đều sẽ cuộn mình trong lòng anh ta. Đừng thấy cô là một cô gái kiên cường không sợ trời không sợ đất mà nhầm, thật ra tận trong xương cốt, cô chỉ là một cô bé vô cùng nhát gan.