Anh ta không nói gì, chỉ lẳng lặng bước xuống giường, cũng không thèm mang giày mà cứ để chân trần đi dạo quanh phòng.
Chỉ có điều, anh ta mất đi cánh tay chẳng khác nào con cá mất đuôi, không thể lập tức làm quen với trạng thái mất cân bằng, cho nên bước chân khá lảo đảo.
Hoắc Tam Nghiên nhanh chóng chạy lên đỡ anh ta, nhưng cô vừa mới chạm vào thì chợt nghe thấy tiếng quát lớn lạnh lùng: "Cút ra! Đừng chạm vào tôi!"
Khi đẩy cô ra, anh ta dùng quá nhiều sức, trọng tâm không cân bằng nên bị ngã xuống mặt đất.
Quay đầu lại nhìn cánh tay trái không trọn vẹn của mình, Diệp Tầm nhíu mày, lòng đau đến mức tay cũng run lên.
Càng như vậy, anh ta lại càng kiên định, quyết tâm muốn rời khỏi Hoắc Tam Nghiên.
"Anh Diệp…"
Cái đẩy vừa rồi của Diệp Tầm khiến cô bị thương không nhẹ.
Anh ta không những quên cô, mà dường như còn rất ghét cô.