"Chị có muốn lên xe, em đưa chị đi tìm anh ấy không?"
"Được!" Hoắc Tam Nghiên ngồi lên xe, mỉm cười và nói: "Được, em mau lái xe đưa chị tới gặp anh ấy đi!"
Hoắc Tam Nghiên cho rằng, Diệp Tầm vừa về nên chắc có không ít chuyện cần xử lý, bây giờ nhất định anh ta đang ở trong cung báo cáo về cuộc chiến lần này.
Tuy nhiên, khi ôm tấm lòng đầy mong chờ đi theo Cảnh Hi, cô lại phát hiện Cảnh Hi lái xe tới bệnh viện.
Hoắc Tam Nghiên đứng ở tầng dưới của bệnh viện, cảm thấy không thể hiểu được: "Cảnh Hi, em bảo dẫn chị đi tìm Diệp Tầm cơ mà? Sao bây giờ chúng ta tới bệnh viện làm gì?"
Cảnh Hi chỉ nhìn Hoắc Tam Nghiên, không nói lấy một lời. Hoắc Tam Nghiên thấy cô ngập ngừng liền dự cảm thấy có gì đó không ổn.
"Sao vậy Cảnh Hi? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Hoắc Tam Nghiên hỏi.
Cảnh Hi thở dài rồi nói: "Chị Ba, hôm nay em tự mình tới đón chị là hi vọng chị có thể chuẩn bị tâm lý."