Hoắc Tam Nghiên kinh ngạc nhìn làn khói đen bốc lên từ ngọn lửa trong cái hố to trên mặt đất, hoảng sợ đến mức quên phản ứng.
Tiếng nổ lớn vừa nãy của trái bom kia tưởng chừng như suýt nữa nổ văng cả đầu cô. Cũng trong khoảnh khắc ấy, dường như có một điều gì đó bật ra từ thật sâu trong ký ức.
Cô nhìn ánh lửa và làn khói đen dày đặc khắp nơi, dường như có thể nhớ lại một số chuyện trong quá khứ.
Cô nhớ tới lúc bản thân mình làm Quái Vật Nhỏ Ba Mắt, cả ngày mặt dày mày dạn dây dưa với anh Diệp.
Cô nhớ lại khoảng thời gian ấy, khi mà cả cuộc sống của cô đều xoay xung quanh anh Diệp.
Cô nhớ lại bản thân mình đã mặt dày không biết xấu hổ mà theo đuổi trai đẹp như thế nào.
Dường như cô đã nhớ lại hết rồi...
Cô yêu Diệp Tầm!
Rất yêu rất yêu anh ta, dường như đã dùng cả tính mạng của mình mà yêu anh ta.