"Nhóc xấu xa! Bây giờ là em tự mình dâng tới cửa đấy nhé! Anh không khách sáo đâu!"
Diệp Tầm thay đổi một tư thế khác, bế bổng cô lên rồi đi vào khu vực nghỉ ngơi sau lều.
"Này! Anh muốn làm gì vậy? Lưu manh! Thả em ra!"
Cô vùng vẫy trong lòng anh ta nhưng đáng tiếc là có vùng vẫy cũng vô dụng.
"Không thả! Hôm nay anh phải để cho em biết được thế nào gọi là lưu manh!"
Diệp Tầm đặt cô lên chiếc giường nghỉ ngơi chật hẹp của mình. Hoắc Tam Nghiên nằm trên đó, muốn ngồi dậy cũng khá khó khăn.
Bây giờ cô có cảm giác mình như cá nằm trên thớt vậy. Giờ đây cô chỉ như một chú cừu nhỏ, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị chém.
Diệp Tầm bắt đầu cởi quần áo, sau khi tháo móc gài thì lần lượt cởi từng cúc áo rồi cả áo khoác ra.
Thấy anh ta làm thật, Hoắc Tam Nghiên suýt chút nữa là quỳ xuống luôn rồi. Tên này mãi không chịu cởi trói cho cô, thì ra là muốn chơi SM với cô ở đây. Trời ạ!