Có kế hoạch của Cảnh Hi, Diệp Tầm cảm thấy mình lại có lòng tin trở lại. Sau khi giao Hoắc Tam Nghiên lại cho cô, anh ta rời khỏi bệnh viện, trở về xin được điều đi.
Cảnh Hi chờ Diệp Tầm đi rồi mới bước thẳng vào phòng bệnh.
Hoắc Tam Nghiên nghe được tiếng bước chân, tưởng Diệp Tầm lại tới thì tức giận hét lên: "Diệp Tầm! Anh đừng có vào nữa! Tôi không muốn nhìn thấy anh! Anh ra ngoài!"
"Chị Ba! Là em đây!"
Cảnh Hi gọi một tiếng. Hoắc Tam Nghiên quay đầu nhìn thấy cô, mặc dù không bảo cô cút đi nhưng cũng không vui vẻ gì.
Nếu không phải vì cô ấy thông đồng với Diệp Tầm, luôn ở phía sau giúp đỡ anh ta, thì cô đã không bị hãm hại thảm như vậy.
"Chị Ba, được rồi, chị đừng tức giận nữa. Chuyện lần này là do em làm không tốt, tất cả đều là tại em! Chị cũng đừng trách Nhị sư huynh!"
Cảnh Hi đi tới bên cạnh cô, bắt đầu giải thích và nhận tội.