Cuối cùng anh ta cũng chịu đựng được đến cuối bữa tiệc. Bởi vì hôm sau còn có hoạt động khác nên chủ nhân của bữa tiệc bao cả khách sạn, thu xếp phòng cho tất cả các vị khách đã đến đây.
Họ sắp xếp sao mà khéo, phòng của Diệp Tầm và Ninh Lạc Tiêu đối diện ngay với phòng của Bạch Ngạn Xuyên và Hoắc Tam Nghiên.
Diệp Tầm trơ mắt nhìn Hoắc Tam Nghiên theo Bạch Ngạn Xuyên đi vào gian phòng đối diện. Trước khi vào, Bạch Ngạn Xuyên còn nhìn anh ta với ánh mắt khoe khoang, khiến anh ta cảm giác mình bị tổn thương nặng nề.
Không chịu nổi mà, thật không thể chịu nổi tổn thương này mà...
Anh ta rất muốn đi vào theo rồi kéo Hoắc Tam Nghiên ra, nhưng lại bị Ninh Lạc Tiêu giữ lại. Cô ta ghé vào tai anh ta nhắc nhở:
Kích động là ma quỷ đấy!
Được rồi! Lúc trước Diệp Tầm thật sự không nên vì kích động mà kéo Hoắc Tam Nghiên đi nói chuyện. Bây giờ anh ta thật sự hối hận muốn chết, nhưng vẫn cứ phải đi theo Ninh Lạc Tiêu vào phòng của bọn họ.