Đúng vậy, đó chính là suy nghĩ của anh ta đấy!
Diệp Tầm đưa tay ra: "Đến đây đi, người yêu ơi, khoác tay của anh này!"
Đợi một lúc cũng không thấy cô có phản ứng gì, anh ta quay lại nhìn mới biết, cô gái kia đã nhấc váy đi trước rồi. Diệp Tầm cuống quít đuổi theo: "Này, Nghiên Nghiên! Nghiên Nghiên…"
Đuổi đến sảnh lớn trong khách sạn, anh ta mới bắt được Hoắc Tam Nghiên, cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt cô. Trông cô vô cùng lạnh lùng, xem ra có vẻ rất không vui.
"Được rồi mà Nghiên Nghiên, em đừng giận nữa, tức giận không đẹp đâu, nhé? Em xem anh đã đến tận đây rồi, em nhẫn tâm đuổi anh đi sao?"
Diệp Tầm kéo tay cô, kề sát vào cô nói nhỏ.
Hoắc Tam Nghiên thở ra một hơi, cô không muốn bị vướng rắc rối nên trước khi vào bữa tiệc đã quy ước với anh ta: "Diệp Tầm, tôi nói này, anh đến tiệc rượu với tôi cũng được, nhưng mà lát nữa nhất định không được nói lung tung. Khi tôi nói chuyện với người khác, anh cũng không được nói chen vào."