Nhận ra rằng có thể là do sợi dây màu đỏ đã làm cô trượt chân, Diệp Tầm vội vàng cởi dây, bước tới dìu cô.
"Nghiên Nghiên! Em không sao chứ?"
Lúc Diệp Tầm nâng cô dậy thì phát hiện trán cô ấy đang chảy máu, anh ta bị dọa đến giật nảy mình: "Nghiên Nghiên, trán em bị thương."
Hoắc Tam Nghiên nhìn sợi dây trên đất, lại nhìn vết hằn trên cổ chân, vô cùng tức giận nói: "Có phải anh buộc dây hay không?"
Diệp Tầm gật đầu.
Hoắc Tam Nghiên không nhịn được nữa, xù lông: "Anh bị điên hả? Ngủ thì ngủ đi còn buộc dây vào làm gì? Anh lo lắng tôi chạy mất sao? Thế mà anh lại dám thừa dịp tôi ngủ để nghĩ ra cái trò rách nát này! Diệp Tầm! Anh thật sự.... Ôi, tôi không biết phải nói anh thế nào nữa! Anh xem chuyện tốt mà anh gây ra đi! Đầu tôi bị đập rồi đây, hu hu..."
Hoắc Tam Nghiên tức giận đến nỗi bật khóc.
"Thật xin lỗi, xin lỗi em, Nghiên Nghiên, bây giờ anh đưa em đi bệnh viện!"