"Cái gì?" Cảnh Như Nguyệt và Harry Wei đều cảm thấy khó tin, ngạc nhiên hỏi dồn: "Con bé ở đâu? Con gái của ba mẹ ở đâu?"
Hoắc Vân Thâm xoay người nhìn về phía Cảnh Hi. Cảnh Như Nguyệt và Harry Wei nhìn theo ánh mắt anh, nhưng chỉ thấy Kim Tiểu Hi.
Có điều, sau khi kịp phản ứng, nước mắt Cảnh Như Nguyệt lập tức tuôn rơi. Môi và hai tay run rẩy, bà bước từng bước về phía Cảnh Hi: "Lẽ nào... con chính là con gái của mẹ... Là Ngôn Ngôn sao?"
Cảnh Hi khóc sướt mướt, nhìn cha mẹ của mình qua màn nước mắt. Thảo nào lúc đó, khi lần đầu tiên cô gặp hai người ở trong bệnh viện, cô đã cảm thấy hai người rất thân thiết.
Hóa ra hai người là cha mẹ ruột của cô!
"Mẹ..."
Cảnh Hi mở miệng gọi một tiếng, giọng nói cô thay đổi, gương mặt cũng bị hủy, nhưng đây đúng là con gái của bọn họ, không sai được!
"Ngôn Ngôn... Thật sự là Ngôn Ngôn của mẹ rồi..."
Cảnh Như Nguyệt bước nhanh tới, hai mẹ con ôm nhau và khóc nức nở.