Bài hát đó, không thể do cô hát được!
Cảnh Hi sờ cổ họng mình, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót. Chỗ này sẽ không thể phát ra âm thanh tuyệt vời như vậy!
Sau khi Cảnh Hi đến biệt thự Thanh Vân Cư, tiến vào bên trong, cô nhìn thấy rất nhiều gương mặt, hoặc quen thuộc hoặc xa lạ, tất cả những người bạn cũ đều đến.
Mỗi một gương mặt đều nằm ở đâu đó trong trí nhớ của cô, mà cô không thể tìm ra được.
Nhưng thái độ của mọi người đối với cô đều vô cùng nhiệt tình. Cô vừa đến, họ đã liên tục bước tới chào hỏi.
Có người thì hôm qua cô đã gặp, đã biết. Còn có rất nhiều người cô chưa từng gặp, họ đều tự giới thiệu với cô.
"Cô Cảnh, chào cô. Tôi là người yêu của Tiêu Vũ Thiên, Mã Hạo Đông."
Một người đàn ông đẹp trai bước đến bắt tay cô. Rõ ràng anh ta vừa nói vừa cười, nhưng vành mắt lại đỏ hoe.
"Cô chính là Cảnh Tiểu Hi, trợ lý của anh Hoắc đúng không!"
Kỳ Lệ Á bước đến trao cho cô một cái ôm: "Chào mừng cô đã đến!"