Cảnh Hi đã ngủ say trong lòng anh, anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, hôn lên mắt cô.
Lúc nãy nghe tiếng cô gọi tên mình, anh rất muốn biết là cô gọi trong vô thức, hay trong lúc động tình không kiềm chế được?
Cô có nhớ được gì không?
Anh cứ ôm Cảnh Hi như vậy, rồi lại ngủ một giấc với tâm trạng thỏa mãn, lúc tỉnh dậy đã gần mười một giờ trưa.
Hoắc Vân Thâm không đánh thức cô mà dậy đi chuẩn bị bữa trưa.
Sau đó, Cảnh Hi mới từ từ tỉnh giấc. Khi tỉnh táo rồi cô mới thấy cơ thể mình nhức mỏi, và rất mệt.
Nhớ đến những việc phát sinh trước đó, cô cũng không thể phân biệt được, đó là ký ức mình nhớ lại hay là sự việc đã xảy ra. Bây giờ đầu óc cô rất loạn, tất cả đều là những cảnh tượng hai người quấn quýt với nhau.
Cô xấu hổ đến chết mất, bèn nhanh chóng dậy tìm áo quần của mình mặc vào.