Ba năm trước, cô được vớt từ dưới biển lên. Cha nuôi Kim Hồng Sinh đã cho cô được sống một lần nữa, từ đấy cô vẫn luôn sinh sống trên đảo nhỏ.
Cô quên hết tất cả, không nhớ mình là ai.
Bây giờ cô cũng chỉ có thể nhớ được rằng mình bị nổ từ trên vách núi rơi xuống, cộng với những mảnh ký ức vụn vỡ không thể ghép được với nhau mà thôi.
Vật duy nhất có thể chứng minh được thân phận của mình là chiếc nhẫn, nhưng nó cũng không còn nữa. Cô nhớ lúc trước chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út của mình, ít nhất cũng nói lên một điều rằng cô đã kết hôn rồi.
Người tặng nhẫn kim cương cho cô là ai?
Có phải là chồng của cô không?
Cảnh Hi rơi vào vòng câu hỏi không có câu trả lời. Dù cô cố nghĩ bao nhiêu cũng không thể nhớ được.
Có lẽ, chỉ cần tìm được chiếc nhẫn kia, biết được ai đã tặng mình, thì cô có thể tìm lại được chính mình.
Nhưng nhẫn đã mất rồi!