Nhìn thấy cô ấy đau lòng rơi lệ, Cảnh Hi đoán chắc cô ấy cũng xem cô là Cảnh Hi.
Chân tay cô hơi lóng ngóng, không biết phải an ủi cô ấy như thế nào.
Phương Tiểu Tranh khóc xong mới nhận ra mình quá vui mừng mà không khống chế được bản thân. Cô nhanh chóng mời hai người bọn họ vào nhà ngồi.
Hai vợ chồng họ ngồi xuống rồi, Phương Tiểu Tranh mới gọi vọng vào trong nhà: "Bắc Bắc". Thoáng chốc, một cậu nhóc tầm bốn năm tuổi chạy từ trong phòng ngủ ra.
"Mẹ!" Cậu nhóc gọi mẹ trước, rồi chợt thấy trong nhà có khách mới hơi xấu hổ, nép vào trong lòng mẹ.
"Lâu quá không gặp, Tiểu Bắc Bắc lại cao hơn rất nhiều rồi nhé." Hoắc Vân Thâm nói.
"Ừm, Bắc Bắc, chào chú Hoắc đi, và cả... dì Cảnh nữa."
Dịch Bắc nhỏ bé nay đã lớn rồi, nói chuyện cũng rất rành mạch. Với sự khích lệ của mẹ, cậu bé cũng gọi chú và dì, không giống như lúc nhỏ, chỉ biết gọi thành heo và di, nghe không rõ ràng.