Chỉ cần không phải gặp, cô đều cố gắng hết sức để tránh mặt. Chỉ cần không trò chuyện, thì nhất định sẽ không hé nửa lời.
Nhưng hôm nay, quốc vương bệ hạ lại gọi riêng cô vào. Anh vô cùng nghiêm túc nói với cô: "Cảnh Tiểu Hi, ngày mai anh phải đến nước Z tiến hành chuyến viếng thăm chính thức."
Cảnh Hi nghe vậy, trong lòng âm thầm vỗ tay tán thưởng, chuyến viếng thăm chính thức đó đến quá đúng lúc. Như vậy thì anh sẽ phải đi một thời gian, trong nhiều ngày cô không cần gặp mặt, ha ha.
Nhưng cô đã vui mừng quá sớm, Hoắc Vân Thâm vẫn còn nửa câu sau: "Tay anh hơi bất tiện, cần em đi theo để tiện chăm sóc."
Cái gì?
Còn muốn cô đi theo để chăm sóc?
Hoắc Vân Thâm quơ cánh tay được treo ở trước ngực. Cảnh Hi không còn gì để nói nữa, tất cả đều là nghiệt mà cô tạo ra, nước mắt rưng rưng cũng phải cố mà nhịn xuống.
Chuyện đã được quyết định như vậy, cho nên, buổi tối hôm đó hai người bắt đầu thu dọn đồ đạc.