Vài ngày sau đó, Cảnh Hi cầm chiếc áo len đã đan xong đi gặp quốc vương.
"Bệ hạ, tôi đã đan xong chiếc áo len cho vương tử điện hạ rồi, ngài xem thử xem có được không?"
Cảnh Hi dùng hai tay dâng chiếc áo len nho nhỏ đã được xếp gọn gàng ngay ngắn.
Hoắc Vân Thâm mở ra nhìn thì phát hiện rằng cô đan rất tinh tế tỉ mỉ, rất đẹp.
Anh tìm ra chiếc áo len khác mà trước kia Cảnh Hi đã đan, cũng chính là chiếc áo mà lúc bé Nho còn nhỏ hay mặc, đặt bên cạnh nhau thì thấy hoa văn và đường chỉ đều giống hệt nhau.
Đây có thể chứng minh được điều gì?
Ít nhất có thể chứng minh được rằng trong tiềm thức của Cảnh Hi vẫn còn những ký ức quá khứ.
Và chuyện khôi phục lại trí nhớ không phải là chuyện bất khả thi!
"Rất tốt! Em đan rất đẹp." Hoắc Vân Thâm khen ngợi.
Lời khen ngợi của người đàn ông này làm cho Cảnh Hi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô sợ mình đan không đẹp, sợ mình làm hư chiếc áo.