"Xin lỗi bệ hạ, tôi không ngửi được mùi thịt."
"Đưa cho anh!" Hoắc Vân Thâm đẩy bát của mình sang, Cảnh Hi do dự một chút rồi cũng gắp thịt bỏ vào bát. Trong lúc đó, Hoắc Vân Thâm cũng gắp cải xanh, nấm hương vào bát cô.
Cảnh Hi có phần kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn thì anh đã kéo bát trở lại tiếp tục ăn.
Cô nhìn ra được, thật ra anh là một người rất thân thiện, nếu như tính xấu của anh có thể thay đổi một chút có lẽ sẽ tốt hơn.
Người đàn ông bỗng ngẩng đầu, đối mặt với cô, Cảnh Hi như đi xem trộm bị người ta bắt tại trận, vội vàng cúi xuống ăn mì.
Hai người yên lặng cùng nhau ăn, Hoắc Vân Thâm ăn đến hết cả nước, Cảnh Hi thì mới ăn được một nửa, còn chút mì và nước không ăn nổi nữa.
Kết quả là Hoắc Vân Thâm nhìn thấy, vươn tay lấy bát của cô, giúp cô ăn nốt.
Nhìn hành động của người đàn ông này, Cảnh Hi kinh ngạc đến sắp hóa đá rồi, anh... anh đang ăn nốt phần thừa của cô sao?