Anh đeo kính đen, khuôn mặt chỉ lộ ra những đường nét góc cạnh rõ ràng và đôi mi quyến rũ. Nhưng chỉ nhiêu đó thôi là có thể khẳng định đây là một người đàn ông cực kỳ điển trai.
Còn cả trang phục của anh nữa. Bộ vest cao cấp hoàn toàn được may thủ công, mỗi chi tiết đều rất tinh tế. Có thể thấy, anh có thân phận và địa vị hơn người.
Chỉ có điều, không biết anh là ai?
Lâm Nhàn Tĩnh cảm thấy tim mình đang đập loạn nhịp. Theo bản năng, cô ta giấu đi ánh mắt độc ác của mình, tỏ vẻ dè dặt nói: "Xin lỗi anh!"
Cô ta không biết vì sao anh lại đỡ cà phê thay cho Dạ Phồn Tinh, nhưng bây giờ, bộ đồ cao cấp của anh đã bị cô ta hắt cà phê lên, nên cô ta thấy rất áy náy.
Lâm Nhàn Tĩnh cầm khăn giấy mà Cảnh Hi vừa đưa cho, hỏi anh: "Hay là để tôi lau sạch cho anh nhé?"
"Không cần."
Hoắc Vân Thâm lạnh lùng từ chối. Anh nhìn thoáng qua cô ta rồi hỏi: "Sao cô lại hắt cà phê lên cô gái này?"