Trời đất xui khiến cho bọn họ đến với nhau, lại có thêm một sinh mạng nhỏ bé.
Anh nhớ lúc đó đã rất tức giận, khi biết cô mang thai, hận không thể bắt cô lập tức bỏ đứa trẻ kia. Nhưng bây giờ nghĩ lại, anh mới thấy mình may mắn tới mức nào. Thật may là đứa bé vẫn còn.
Nếu không, anh sẽ gánh một cái nợ với lương tâm, sẽ xấu hổ với cô cả đời.
Hoắc Vân Thâm thức trắng cả một đêm.
Anh suy nghĩ rất nhiều, cũng vô cùng hối hận, nhưng phần nhiều chính là mơ ước về sau này.
Anh sẽ tìm được Cảnh Hi trở về, sẽ làm cho cô lại nhớ ra anh, anh cũng sẽ đối xử tốt với cô hơn nữa để bù lại những sai lầm ngu ngốc đã phạm phải trước đó.
Anh hi vọng tất cả còn chưa quá muộn.
...
Cảnh Hi dậy sớm, ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho đám trẻ. Thế nhưng, cô chẳng thể ngờ rằng, ở sau lưng cô đã xuất hiện một bóng dáng từ lúc nào.
Khi cô cầm khay xoay người lại thì bỗng nhìn thấy quốc vương đứng ở cửa, liền giật mình: "A… bệ hạ?"