Mặc Ngự Thiên không nói gì nữa mà ra ngoài tìm nhiệt kế, giúp cô đo nhiệt độ cơ thể.
38.7 độ, nhiệt độ như vậy không tính là thấp nữa rồi.
"Tôi nhớ trong nhà có thuốc hạ sốt. Cô chờ một lát, tôi sẽ tìm mang tới cho cô."
Mặc Ngự Thiên di chuyển xe lăn ra cửa để tìm thuốc hạ sốt. Hắn rót cốc nước cầm tới bên giường cho cô uống.
Sau khi cô uống thuốc xong, Mặc Ngự Thiên vẫn thấy rất lo lắng: "Tiểu Hi, hay là cô đi bệnh viện khám đi?"
"Không cần đâu. Tôi ngủ một giấc, đổ mồ hôi ra là khỏe thôi."
Cảnh Hi biết bệnh của mình nên không quá lo lắng.
Cô không chịu đi bệnh viện, Mặc Ngự Thiên đành lặng lẽ ở bên cạnh cho đến khi cô ngủ thiếp đi.
Điện thoại trong túi của cô đổ chuông. Mặc Ngự Thiên do dự một lát mới lấy ra nhìn giúp cô, xem là ai gọi tới.
Khi thấy trên điện thoại hiện lên cái tên là "dì Lan", hình ảnh một người phụ nữ già nua với gương mặt hiền hòa xuất hiện trong đầu Mặc Ngự Thiên. Hắn nhớ dì Lan này.