Đám trẻ không để ý, chơi đùa gần hai giờ thì dì Lan gọi điện thoại tới giục. Cảnh Hi phải gọi bé Nho: "Vương tử điện hạ, buổi đi chơi hôm nay kết thúc rồi, bây giờ dì phải đưa con về."
Bé Nho chơi rất vui ở đây, vừa nghịch cát vừa chơi trò chơi, còn được ăn ngon nên không muốn về.
Vương cung rộng lớn nhưng chẳng có gì thú vị, cũng không có bạn tốt ở bên cạnh.
Bé Nho mè nheo: "Dì Tiểu Hi, con không muốn về nhà, con không muốn đi đâu."
Cảnh Hi biết đứa trẻ ham chơi nên không muốn rời đi, nhưng cô không thể giữ cậu bé ở lại đây được.
"Dì biết con không muốn đi, nhưng bây giờ bà Lan đang chờ con về. Nếu như con không về nhà, để cho ba con mà biết được, sau này con sẽ không có cơ hội trở lại đây chơi nữa đâu."
Cậu bé nghe vậy mới bất đắc dĩ trề môi đi tới, có vẻ không vui.
"Con đừng buồn, hôm nay trở về cố gắng nghe lời, ngày mai có thời gian, con vẫn có thể tới đây mà."
"Thật không? Ngày mai con cũng có thể tới đây chơi sao?"