Bây giờ cô vẫn còn quá nhỏ bé, không thể đấu lại một công ty, cho nên, chỉ có thể bảo vệ chút lợi ích trước mắt này.
Cho dù là bao nhiêu tiền, ít ra đây cũng là những đồng tiền cô ca hát cực khổ kiếm được. Cô nhất định phải lấy, nếu không lấy, chẳng phải vô cớ làm lời cho bọn họ rồi sao?
Cảnh Hi thầm đấu tranh tư tưởng, rút tiền trong phong bì ra kiểm tra lại, sau đó cất nó đi, nói câu "cảm ơn" rồi mới rời đi.
Cảnh Hi cầm mười ngàn tệ xong không đi thẳng về mà đến cửa hàng máy tính, bảo người ta lắp ráp một dàn máy tính ở nhà, để cho Đại Hắc Ngưu học máy tính lúc nhàn rỗi giết thời gian.
Tiền của cô tạm thời vẫn chưa đủ để làm chân giả cho Đại Hắc Ngưu, cho nên cô mua một dàn máy tính trước để hắn giải sầu vậy.
Sau khi hẹn xong thời gian đến lắp máy tính tại nhà, Cảnh Hi đến hiệu thuốc mua một chiếc xe lăn đơn giản để Đại Hắc Ngưu dùng thay chân. Dùng cái này, hắn sẽ không cần ngày ngày chống gậy đi lại nữa, lúc nào mệt thì có thể ngồi trên xe lăn.