Cuối cùng thì đứa trẻ đã tỉnh lại. Hoắc Vân Thâm lập tức bắt lấy tay con trai, kích động nói: "Hành Hành, cuối cùng thì con đã tỉnh."
"Ba..." Bé Nho gọi một tiếng, giọng nói yếu ớt, nhỏ như muỗi kêu.
"Bé Nho đã tỉnh, rốt cuộc thì mẹ đã yên tâm được rồi." Cảnh Như Nguyệt xúc động rơi lệ, nói với cháu trai: "Bé Nho à, bây giờ con thấy thế nào?"
Mọi người đều đang hỏi tình hình sức khỏe của đứa trẻ, nhưng dường như bé Nho đang không ngừng tìm kiếm thứ gì đó.
"Con muốn tìm cái gì? Nói bà ngoại nghe xem." Cảnh Như Nguyệt xoa đầu đứa bé, yêu thương hỏi.
"Bà ngoại... Dì Tiểu Hi..." Bé Nho khẽ hỏi.
"Nó nói gì cơ? Mấy người nghe rõ không? Muốn cái gì?" Cảnh Như Nguyệt nghe không rõ, cho nên hỏi những người bên cạnh.
"Tôi cũng không nghe rõ." Harry Wei đáp.
Hoắc Vân Thâm thì hiểu. Đứa trẻ vừa tỉnh lại đã muốn tìm bảo mẫu Kim Tiểu Hi của nó.