Cát Cúc Hoa đang vô cùng bực bội, nói chuyện cũng không thèm nghĩ. Bà ta thốt lên: "Đúng thì sao? Đúng là tao ghét bọn họ. Lớn thì tàn tật, nhỏ thì nghịch ngợm. Nuôi ở nhà, không có tác dụng gì.
"Vô dụng? Vậy tại sao ban đầu khi muốn gạt tiền di dân của họ, mẹ không nói họ vô dụng đi? Nếu như mẹ chê bọn họ, vậy thì mẹ đem tiền của bọn họ ra trả cho họ đi. Con sẽ đưa bọn họ đi ngay lập tức."
Vừa nhắc tới tiền, Cát Cúc Hoa lập tức kinh sợ: "Không có tiền! Không có tiền! Tao không có tiền! Muốn đòi tiền thì lấy mạng tao đây này."
"Được! Mẹ không trả lại tiền, còn chê bọn họ phiền phức. Bây giờ con nói cho mẹ biết, con sẽ dẫn bọn họ ra ngoài ở."
Cảnh Hi đã quyết định xong. Cô không thể để hai người họ ở lại nhà họ Kim được nữa. Khi cô ở nhà còn có thể để ý, nhưng những lúc cô không có nhà, người nhà họ Kim chắc chắn sẽ ngược đãi bọn họ.
"Cái gì? Mày đi đâu? Mày đi thì ai kiếm tiền cho cái nhà này? Công việc trong vương cung của mày..."