"Kim Tiểu Hi, sao mà nhếch nhác thế này?"
Cảnh Hi không muốn để ý đến cô ta, tránh cô ta để đi tiếp, nhưng Diêu Tranh lại cố ý tóm lấy cổ tay cô.
"Sao? Tôi nói chuyện với cô, cô không nghe thấy à? Cô tức cái gì mà tức? Cho dù cô có thế nào, tôi cũng không để cho cô sống yên ổn đâu. Chắng bao lâu nữa, bệ hạ sẽ nhìn rõ bộ mặt thật của cô. Đến lúc đó nhất định sẽ đuổi cô ra khỏi vương cung!"
Diêu Tranh nói năng rất hùng hồn.
Cảnh Hi bỗng hiểu ra: "Hôm qua người giúp việc dẫn tôi đến hầm rượu rồi khóa lại là do cô sai khiến?"
"Ha ha, rốt cuộc cũng hiểu ra à? Là tôi đó thì sao? Cô có chứng cứ không? Lẽ ra tôi định giam cho cô chết rét ở trong đó. Không ngờ cô cũng có chút bản lĩnh, còn trốn ra ngoài được."
Diêu Tranh nói mà không hề sợ hãi.
"Là cô gài bẫy hại tôi? Cô đúng là người đàn bà ác độc." Cảnh Hi tức giận mắng, hất tay cô ta ra.
"Ai bảo cô đắc tội tôi. Đây chính là kết quả mà cô phải nhận!" Diêu Tranh vênh váo, đắc ý nói.