Cảnh Hi bình tĩnh ở cạnh bưng trà rót nước cho bọn họ, hầu hạ những nhân vật có thân phận tôn quý.
Khi chuẩn bị đến giờ, y tá đến đón bé Nho đi, mọi người đều nói lời tạm biệt với bé Nho và khích lệ tinh thần cậu bé.
Nhưng trước khi ra khỏi phòng, cậu bé lại chạy đến chỗ Cảnh Hi.
Cậu bé ôm lấy chân cô, lưu luyến không thôi: "Dì Tiểu Hi, con đi làm phẫu thuật, dì đừng đi có được không?"
Cảnh Hi ngồi xổm xuống, yêu thương xoa khuôn mặt bé nhỏ, động viên: "Cục cưng, dì sẽ không đi, dì sẽ luôn ở đây chờ con. Con không cần phải sợ, con cứ ngủ một giấc, đến khi mở mắt ra là không sao nữa rồi. Chờ con khỏe lại có thể cùng Ngưu Ngưu làm đồ chơi, có được không?"
"Vâng ạ."
"Mau đi đi! Con chính là người đàn ông dũng cảm nhất!" Cảnh Hi ôm đứa nhỏ vào lòng.
Nhưng bé Nho cảm thấy vẫn chưa đủ, cậu bé chỉ ngón tay lên gò má mình: "Con muốn dì hôn con, giống như ba và bà ngoại vậy."