"Đáng tiếc, gương mặt đó của Kim Tiểu Hi quá dọa người rồi. Nếu như dáng người của cô ta nhìn cũng giống đến sáu mươi bảy mươi phần trăm thì thật sự có thể lấy giả làm thật rồi." Diệp Tầm tiếc nuối nói.
"Dù mặt mũi cô ta giống đi chăng nữa thì đã sao? Giống nữa thì cũng không phải Cảnh Hi!"
"Anh cũng không bảo cô ta giả làm Cảnh Hi. Chẳng qua là anh cảm thấy, nếu cô ta giống được bằng bảy phần của Cảnh Hi thôi thì cũng có thể ở lại bên cạnh chăm sóc cho đại ca và đứa bé, nói không chừng có thể khiến đại ca thoát khỏi màn sương mù sớm hơn một chút đấy." Diệp Tầm nói.
"Anh có ý gì? Anh nói vậy ý là hi vọng em trai tôi buông tha Cảnh Hi, cưới người khác sao? Tại sao mấy người đàn ông các anh đều như vậy thế? Vợ vừa qua đời là nhất định phải tìm một người khác sao?"
Hoắc Tam Nghiên vô cùng khinh bỉ kiểu suy nghĩ này của Diệp Tầm, nói chuyện với anh ta càng lúc càng không hợp.