Cảnh Hi khuyên một lúc lâu mới dỗ được cậu bé đi ra.
"Ngưu Ngưu đừng sợ, họ đều không phải người xấu, con có thể gọi chú ấy là chú Diệp, gọi cô ấy là dì Tam Nghiên."
Cảnh Hi ôm Ngưu Ngưu vào lòng, không ngừng an ủi cậu bé.
Diệp Tầm và Hoắc Tam Nghiên cứ lặng lẽ nhìn hai mẹ con ôm nhau, trong lòng chắc cũng có cùng suy nghĩ.
Nếu như Cảnh Hi còn sống thì tốt biết mấy?
Nếu như bé Táo còn sống thì tốt biết bao?
Như vậy lúc này, có lẽ chính là cảnh tượng Cảnh Hi vui đùa cùng với hai cậu con trai.
Ôi, chỉ cần nhớ đến Cảnh Hi và bé Táo, người ta vô cùng đau lòng.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, cuối cùng là dì Lan lên tiếng phá vỡ bầu không khí ái ngại này: "Tư lệnh Diệp, cô Hoắc, hai người ngồi đi? Tôi đi pha cho hai người ly trà."
"Được rồi. Không cần phiền phức như vậy đâu dì Lan." Hai người đều sực tỉnh, tìm chỗ ngồi xuống.