Đứa bé khóc đến không thở nổi, oanh oanh liệt liệt mà khóc, khuôn mặt nhỏ giàn giụa nước mắt.
Nhìn con trai như vậy, Hoắc Vân Thâm vô cùng đau lòng, chân tay luống cuống muốn ôm con nhưng bé Nho lại nhất mực cự tuyệt không cho anh lại gần, để cho anh một ánh mắt vô cùng quật cường xen lẫn tuyệt vọng.
Cậu bé chỉ muốn dì Tiểu Hi ở bên cạnh thôi mà, tại sao ba lại không đồng ý?
Tại sao ba lại đuổi dì Tiểu Hi đi?
Tại sao cậu bé không thể có một người mẹ như dì Tiểu Hi?
Bé Nho vô cùng đau lòng, khóc đến mức không thể thở, hơi thở dồn dập, người bắt đầu co giật.
Hoắc Vân Thâm phát hiện tình hình không đúng, sợ rằng bệnh cũ của con lại tái phát: "Hoành Hoành! Hoành Hoành..."
Trong thời khắc đứa bé ngã xuống anh đã kịp thời đỡ lấy, nhưng nó đã rơi vào hôn mê.
"Người đâu! Mau gọi xe cấp cứu!"
Hoắc Vân Thâm nhanh chóng gọi người đến, đồng thời đặt bé Nho xuống đất giữ cho hơi thở lưu thông.