Hành động an ủi của người đàn ông này khiến Cảnh Hi thấy rất cảm động, cô gật đầu đồng ý: "Ừ, được."
Lại gần một chút cô mới phát hiện, Mặc Ngự Thiên đang ngồi ở trước bàn đập dập một ít cành trúc để làm gì đó, cô hỏi: "Anh Hắc Ngưu, anh đang làm gì đấy?"
"Cho cô xem này!"
Mặc Ngự Thiên lấy vài món đồ hay ho ra cho cô xem.
Cảnh Hi phát hiện ra đó là diều giấy, hóa ra hắn đang làm diều. Cô cầm lên nhìn ngó một chút, vui vẻ nói: "Anh Hắc Ngưu, anh đang làm diều giấy sao? Giỏi quá!"
"Tiểu Hi, phải cảm ơn cô đã mua nạng cho tôi. Có nạng rồi, tôi có thể đi ra ngoài, cho nên mới lấy được cành trúc và vải về. Những vật này có thể làm được vài chiếc diều giấy, cô xem có thể mang đi bán được không, đổi lấy chút tiền lẻ cũng có thể dùng để mua những món đồ vặt trong nhà."
Nói đi nói lại, ý của Mặc Ngự Thiên cũng là không muốn làm một kẻ vô dụng. Hắn đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng tìm cho mình một việc thích hợp để làm.