"Em chẳng làm gì cả!"
Anh Bảo chỉ buồn chán ngồi đờ người ra ở đây mà thôi.
"Em không vui sao?" Cậu ta hỏi.
Anh Bảo gật đầu: "Anh Hiên Dạ, em đột nhiên cảm thấy làm công chúa thật nhàm chán. Khi anh làm hoàng tử, có phải cũng thấy vậy không?"
"Đúng rồi, bất kể là làm hoàng tử hay làm công chúa, thậm chí làm quốc vương cũng đều là một chuyện vô cùng nhàm chán. Nhưng chúng ta không có cách nào, bởi vì chúng ta không làm thì dù sao cũng phải có người làm thôi."
Hoàng Phủ Hiên Dạ đứng lên và giơ một tay về phía cô bé: "Anh Đào, em tới vương quốc anh chơi đi! Anh có thể dẫn em đi chơi ở rất nhiều nơi thú vị! Anh có thể dẫn em đi trượt tuyết, còn có thể ngồi cho chó kéo xe trượt tuyết, rồi đắp người tuyết, ném tuyết... Em có muốn đi không?"
Anh Bảo nghe vậy liền cảm thấy có chút hứng thú: "Được, em muốn đi. Nhưng liệu papi có đồng ý không?"
"Chú ấy sẽ đồng ý thôi. Em cứ để anh đi nói chuyện với chú ấy cho."