Mặc Ngự Thiên cười, nói: "Ba... có thể sẽ không đi. Nhưng mà con sẽ có một người cha thật sự, tốt hơn ba, con cũng sẽ có anh chị em, con có thể ở trong căn phòng lớn, có thể chơi rất nhiều đồ chơi thú vị."
Tiểu Thiết Ngưu không muốn rời khỏi cha, cậu bé ôm lấy hắn: "Ba, Ngưu Ngưu không muốn đến nơi tốt hơn, không cần anh chị em, cũng không cần ở căn phòng lớn, Ngưu Ngưu chỉ cần được ở cùng ba. Ba không đi, Ngưu Ngưu cũng không đi đâu cả!"
"Đứa trẻ ngốc! Ba không thể chăm sóc con cả đời!"
"Không sao hết, chờ Ngưu Ngưu lớn lên, Ngưu Ngưu có sức khỏe rồi, có thể chăm sóc ba."
Mặc Ngự Thiên bị đứa trẻ làm cho cảm động đến rơm rớm nước mắt.
Đứa trẻ không nỡ rời xa hắn, hắn làm sao nỡ để nó đi?
Cậu bé đã cùng Mặc Ngự Thiên nương tựa vào nhau, cùng nhau trải qua sinh tử, từ lâu đã trở thành người thân không thể thiếu trong cuộc sống của hắn.