Lúc cô trở về căn nhà ở ngoại ô thì sắc trời đã tối. Nhìn từ xa thấy Tiểu Thiết Ngưu đang đứng đợi mình trước cửa nhà, trái tim cô lập tức mềm xuống. Giây phút nhìn thấy đứa trẻ, mệt mỏi cả một ngày trong cô dường như đều tan biến.
Cảnh Hi gọi: "Ngưu Ngưu!"
Tiểu Thiết Ngưu vui mừng chạy về phía cô: "Mẹ, mẹ về rồi!"
"Ừ, xem mẹ mang gì về cho con này?"
Cảnh Hi lắc hộp bánh nhỏ trong tay, Tiểu Thiết Ngưu không đoán được: "Mẹ, đây là cái gì?"
"Là bánh ngọt đó!"
"Wow, bánh ngọt ăn ngon lắm đúng không?"
Ánh mắt Tiểu Thiết Ngưu sáng long lanh, lóe lên vẻ hưng phấn. Từ nhỏ đến lớn cậu bé chưa từng được ăn bánh ngọt nên không biết sẽ có mùi vị gì.
"Đúng vậy! Nào, Ngưu Ngưu về nhà ăn bánh ngọt thôi!"
Cảnh Hi dắt tay con, đi vào trong nhà.
Về nhà, cô mở bánh ngọt ra, để cho Tiểu Thiết Ngưu ngồi ăn ở trước bàn.
Tiểu Thiết Ngưu lần đầu được ăn bánh ngọt nên cảm thấy vô cùng ngon: "Mẹ, bánh ngọt ăn ngon thật!"