Đương nhiên là không phải nói với cô ta!
Tầm mắt lạnh lẽo của Hoắc Vân Thâm dán chặt trên người Kim Tiểu Hi, chỉ cần không bị mù thì đều có thể nhìn ra người bệ hạ nói đến là Kim Tiểu Hi.
Cảnh Hi nhận ra bệ hạ đang gọi mình bèn lập tức chạy qua chỗ anh.
Đợi cho đến khi Diêu Tranh phản ứng lại, cô ta quả thực xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái hố chui vào.
Trừng mắt nhìn Kim Tiểu Hi leo lên xe của quốc vương, cô ta không biết đây là cảm giác gì nữa?
So với việc bị đế giày đánh "bốp bốp" lên mặt thì việc này còn khiến cô ta cảm thấy tức tối hơn.
Thật bẽ mặt quá đi!
Hôm nay đúng thật là mất hết mặt mũi mà!
Thế mà lại thua một con ma xấu xí, cô ta không phục!
Chiếc xe sang trọng chầm chậm chạy về vương cung. Trên xe, Cảnh Hi ngồi ở phía sau cạnh bé Nho.
Lúc nãy bé Nho không ngờ là dì Tiểu Hi còn chưa lên xe, sau đó bé lập tức ầm ĩ đòi cha quay lại tìm dì Tiểu Hi.