Suy cho cùng bé Nho cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi. Khi dùng muỗng không múc được, cậu bé liền dùng tay cầm lên ăn.
"Bé Nho, con..."
Hoắc Vân Thâm thấy kiểu ăn của cậu bé rất mất lịch sự, anh muốn nhắc nhở nhưng dì Lan lại ngăn lại. Bà cười, ánh mắt dịu dàng nhắc nhở anh hãy kệ cậu bé, chỉ cần cậu bé ăn là được.
Hoắc Vân Thâm không nói gì nữa. Chỉ là anh đang nghĩ, mì vằn thắn kia thật sự ngon như vậy à?
Ngửi mùi rất thơm!
"Thật sự ngon vậy à?"
Anh Bảo thấy em trai ăn ngon lành thì cũng không nhịn được, dùng muôi múc một thìa ăn thử. Cô bé phát hiện quả thực là quá ngon!
Thậm chí còn có mùi vị của mẹ!
"Ngon! Thật sự rất ngon! Cho chị ăn một miếng nữa nhé!"
Bé Nho thấy chị gái muốn giành đồ ăn của cậu bé thì vội vàng bảo vệ tô mì của mình: "Không được giành của em! Em sắp ăn hết rồi!"