"Ừ."
Hoắc Vân Thâm nhìn thấy dì Lan thì dừng bước, ánh mắt bị cô gái mang khăn che mặt ở phía sau dì Lan hấp dẫn.
Lúc mới nhìn lướt qua, anh hơi hoảng hốt như vừa nhìn thấy Cảnh Hi. Vóc dáng kia thật sự rất giống cô.
"Cô ấy là ai?"
"Cô ấy là bảo mẫu mới đến, chuyên phụ trách chăm sóc cho vương tử nhỏ."
Dì Lan giải thích xong thì quay đầu nhìn về phía cô. Cảnh Hi nhanh chóng hành lễ, lên tiếng chào hỏi: "Quốc vương bệ hạ!"
Thân hình giống nhưng giọng nói không giống.
Hoắc Vân Thâm bảo cô gỡ khăn che mặt xuống, Cảnh Hi nghe lời làm theo. Gương mặt chằng chịt đầy vết sẹo của cô lập tức đập vào mắt anh.
Không chỉ là giọng nói không giống, mà những thứ khác cũng khác nhau một trời một vực.
"Làm việc đi!"
Hoắc Vân Thâm nhìn xong thì trong mắt xuất hiện sự thất vọng khó phát hiện ra, lập tức dẫn người đi khỏi.